Đã lâu lắm rồi mới có 1 album nhạc Việt Nam khiến tôi nghe từ đầu tới cuối và bấm nút Repeat playlist kể từ sau album Chạy Trốn của Tùng Dương năm 2004.
Rất nhiều trải nghiệm, cung bậc cảm xúc khác nhau được truyền tải lúc thì từ từ, lúc thì đột ngột qua cách sử dụng nhạc cụ, âm thanh vô cùng sáng tạo.
Điều đó khiến tôi tò mò về 2 tác giả lạ lẫm này và quyết rủ Phạm Bình làm 1 bài phỏng vấn nho nhỏ.